Tây Tiến - Quang Dũng là bài thơ thường gặp trong đề thi học sinh giỏi. Hãy cùng chúng tôi phân tích tác phẩm để có cái nhìn toàn diện hơn.
Đôi nét về tác giả,tác phẩm
+Quang Dũng ( 1921-1988) tên thật là Bùi Đình Diệm, quê gốc ở Hà Tây (nay là Hà Nội).
+Các tác phẩm nổi tiếng: Đôi mắt người Sơn Tây, Đôi bờ, Tây Tiến.... Ngoài sự nghiệp văn chương ông còn là hoạ sĩ, nhạc sĩ => đa tài, tài hoa uyên bác. Ông thuộc thế hệ các nhà thơ miền Bắc trưởng thành và nổi danh sau cách mạng tháng 8/1945.
+Cuối năm 1948, sau chiến dịch Tây Tiến, ông làm Trưởng ban Tuyên huấn của Trung đoàn 52 Tây Tiến, rồi làm Trưởng đoàn Văn nghệ Liên khu III. Những năm sống và chiến đấu ở Trung đoàn Tây Tiến là khoảng thời gian oanh liệt, hết sức ý nghĩa trong đời thơ Quang Dũng. Bài thơ hay nhất “Tây Tiến” sáng tác trong giai đoạn này, theo lời tác giả kể lại cho bạn bè: “Hồi ấy trong đoàn chúng tôi có rất nhiều người sốt rét trọc cả đầu. Trong điều kiện gian khổ, thiếu thốn nên bộ đội không những đau ốm mà còn chết vì sốt rét cũng nhiều. Chúng tôi đóng quân ở nhà dân, cứ mỗi lần nghe tiếng cồng nổi lên, lại tập trung đến nhà Trưởng thôn để tiễn một con người vĩnh biệt núi rừng”.
Lí luận văn học ( liên hệ +đưa vào bài )
Người viết cần chọn lọc nhận định, lí luận văn học để đưa vào bài, tránh đưa quá nhiều.Tối đa đưa 2 nhận định về tác giả tác phẩm + 2 tác phẩm khác để so sánh.
#1. Về tác giả tác phẩm nói riêng
1: “Tây Tiến … nơi mà con người Tây Tiến, chiến sĩ Tây Tiến, núi rừng Tây Tiến đã vượt ra ngoài những cảm quan ban đầu của hồn thơ Quang Dũng để đến với đại ngàn thi hứng. Nơi ấy, cuồn cuộn dòng chảy lạnh lùng và đa tình, hiện thực và lãng mạn, bi và tráng. Một Tây Tiến không chỉ níu kéo bước chân người lính trong nỗi niềm nhớ… Tất cả đều gợi ấn tượng của sự “lạ hóa”, của những vẻ đẹp kì ảo khó gọi tên…”.(Đinh Minh Hằng, in trong Vẻ đẹp văn học cách mạng)
2: “Nhà thơ Quang Dũng độc đáo một cách hồn nhiên, ông cứ sống tự nhiên như chim trên trời, cá dưới nước mà thành độc đáo. Bài thơ “Tây Tiến” hội tụ được cả cái bi, cái tráng của thời đại. Cái buồn lãng mạn của người tiểu tư sản, tiểu trí thức do biết mình được đón nhận một chân lý lớn nhưng cũng đồng thời đón nhận một gian nan lớn”.( Nhà thơ Vân Long)
3: “Tây Tiến là sự tiếp tục của một dòng thơ lãng mạn nhưng đã được tác giả thổi vào hồn thơ rất trẻ, rất mới, khác hẳn những tiếng thơ bi lụy não nùng. Cũng khơi nguồn cảm hứng từ một thời gian khổ và oanh liệt của lịch sử đất nước nhưng Tây Tiến đã được thể hiện một cách đặc sắc qua ngòi bút Quang Dũng, với một tâm trạng cụ thể- nỗi nhớ đồng đội trong đoàn quân Tây Tiến. Chính niềm thương nhớ da diết và lòng tự hào chân thành của tác giả về những người đồng đội của mình đã khiến người đọc của nhiều thế hệ rung cảm sâu xa và đó cũng chính là âm hưởng chủ đạo của bài thơ này…”.(Vũ Thu Hương, in trong Vẻ đẹp văn học )
4: “ Đọc Tây Tiến như ngậm âm nhạc trong miệng”.( Xuân Diệu)
5: “Quang Dũng đã đem tượng đài người lính đặt giữa ngàn non ngàn mây,ngàn cây Tây Bắc. Bởi vậy lời thơ như âm u vọng mãi tiếng gọi hoang sơ của núi rừng và mỗi khi nhắc đến một đến đất, tên mường , hồn thơ Quang Dũng lại rộn rã phiêu du nhịp lên tiếng gọi đàn thăm thẳm.” (Nguyễn Đình Thi)
6 : “ Tây Tiến biên cương mở lớp khói
Quân đi lớp lớp động cây rừng
Và bài thơ ấy con người ấy
Sống mãi muôn đời với núi sông.”( Giang Nam)
7: “ Một Tây Tiến không chỉ níu kéo bước chân người lính trong nỗi niềm nhớ… Tất cả đều gợi ấn tượng của sự “lạ hóa”, của những vẻ đẹp kì ảo khó gọi tên…” (Đinh Minh Hằng)
8: “Nó như một viên ngọc sáng trong tâm hồn Việt, tấm lòng Việt và thơ ca Việt. ” (Nguyễn Xuân Nguyên).
Đồ chơi mô phỏng dụng cụ nhà bếp cho trẻ.
####Mức giá ưu đãi :309 - 829k.
Link mua hàng: https://shp.ee/wxziga9
#2. Về văn học, thơ ca nói chung
1: Vạt áo của triệu nhà thơ không bọc hết vàng đời rơi vãi / Hãy nhặt lấy chữ của đời mà góp nên trang. ( Chế Lan Viên)
2: Thơ ca là trí thức đầu tiên và cuối cùng
Nó bất diệt như trái tim con người.( William Wordsworth)
3: . “Thơ ca là cuộc đời…Người nghệ sĩ phải tìm đến cuộc đời hút lấy những chất mật tinh túy nhất, ngọt ngào nhất để tạo nên những vần thơ có giá trị.”
4: “ Thơ sinh ra từ tình yêu và lòng căm thù, từ nụ cười trong sáng hay những giọt nước mắt cay đắng.” (Raxun Gamzatôp)
#3. Các tác phẩm dùng để so sánh
1: Việt Bắc – Tố Hữu.
2: Đầu súng trăng treo- Chính Hữu
Phân tích tác phẩm
Mb1: Nếu như Chính Hữu viết về những chàng vệ quốc bằng bút pháp hiện thực thì Quang Dũng đã tái hiện vẻ đẹp người lính bằng đôi cánh lãng mạn đem đến men say cho thi tứ, sự bay bổng qua hình tượng người chiến sĩ trong thi phẩm Tây Tiến. Bài thơ hội tụ được cả cái bi, cái tráng của thời đại. Cái buồn lãng mạn của người tiểu tư sản, tiểu trí thức khi biết trước mắt mình là gian nan, thậm chí sẽ phải hi sinh. Hãy cùng tôi quay trở về quá khứ, hoà mình vào dòng chảy của lịch sử để biết thêm những khó khăn, gian khổ, sự hi sinh lớn lao của các thế hệ trước...
MB2 ( mở bài full thể loại)
Giống như ngọn gió mang theo phấn thông vàng cuộc sống ủ thơ ngay trong lòng của chính nó. Từ bao giờ thơ ca tồn tại tự nhiên như dòng sữa mát lạnh tưới mát tâm hồn ta. Mỗi nhà thơ như những chú ong chăm chỉ không ngừng rưới mật vào hồn người để từ đó dấy nên bao chất tình đằm thắm. Muôn đời thơ là một phần tâm linh gắn bó mật thiết với con người,cất lên từ trái tim yêu đời da diết nảy mầm từ chồi non sắc nước hương trời bài thơ “Tây Tiến” của Quang Dũng là một thi phẩm hay giàu chỉnh thể thẩm mỹ.
Cuộc kháng chiến chống Pháp đi qua để lại những dâu ấn không thể phai mờ trong tâm hồn dân tộc. Đó là điểm hội tụ của muôn triệu tấm lòng yêu nước môi trường thử thách tinh thần chiến đấu ngoan cường, bất khuất của nhân dân ta.
Trong cuộc chiến ấy còn làm nảy sinh biết bao hình ảnh đẹp mà đẹp nhất là hình ảnh người lính- những trí thức tiểu tư sản vừa rời trang sách nhà trường để tham gia vào cuộc chiến đấu của dân tộc.
Tất cả những con người ấy ra đi với lí tưởng chung của dân tộc là chiến đấu bảo vệ độc lập, tự do của Tổ quốc. Họ ra đi không hẹn ngày trở về chiến đấu với mục đích “Quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh”
Trong đoàn người nô nức lên đường đi chiến đấu ngày ấy, thấp thoáng xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc: Quang Dũng. Như bao thanh niên trí thức Hà Nội yêu nước, thi sĩ cũng háo hức gia nhập đoàn quân với một niềm say mê của tuổi trẻ và một chút lãng mạn của những người thanh niên “nho sĩ quý tộc” ảnh hưởng trong Chinh phụ ngâm:
Dã nhà đeo bức chiến bào
Hay
Gieo Thái Sơn nhẹ tựa hồng mao.
Đầm trắng trễ vai xoè phối lưới Miner Dress sang trọng,dễ thương : # 180k
Link mua hàng : https://shp.ee/c8px9gr
Vào Tây Tiến, Quang Dũng cùng sống và chiến đấu một thời gian với đơn vị này và sau đó chuyển sang đơn vị khác. Một ngày ngồi ở Phù Lưu Chanh, từng chút kỉ niệm xưa bỗng chốc ùa về .. nhà thơ nhớ về những người đồng đội, nhớ những tháng ngày chiến đấu gian nan nhưng hào hùng, nhớ đơn vị cũ, nhớ những con đường hành quân mà ông cùng đơn vị từng đi qua, chắt chiu nỗi nhớ từng chút nhà thơ đã nhặt nhạnh mà góp nên trang. Quả thật “Thơ chỉ bật ra trong tim ta khi cuộc sống đã tràn đầy” (Tố Hữu)
Mở đầu bài thơ tác giả đã tái hiện lại khung cảnh thiên nhiên miền Tây hùng vĩ, hoang sơ mà mĩ lệ cùng với cuộc hành quân gian khổ của binh đoàn Tây Tiến. Những người lính trẻ chẳng ngại hiểm nguy họ cứ tiến về phía trước với tinh thần hồn nhiên, lạc quan của tuổi trẻ.
“Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi!
Nhớ về rừng núi, nhớ chơi vơi ..”
Cảm xúc chủ đạo xuyên suốt tác phẩm đó là nỗi nhớ da diết của tác giả khi nghĩ về những kỷ niệm xưa, tại đơn vị cũ của mình. “Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi/nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi...”- câu thơ cảm thán kết hợp với điệp từ “nhớ” ở đầu câu làm cho nỗi nhớ bồng bềnh như một giải lụa mềm vương vấn trong lòng người đọc mãi không nguôi.
Đó là nỗi nhớ da diết về dòng sông Mã - chứng nhân lịch sử, dù đã trải qua bao thăng trầm thì trong trí nhớ tác giả hình ảnh dòng sông vẫn hệt như ngày nào.
Tiếp nối mạch nguồn cảm xúc,nhà thơ nhớ về rừng núi Tây Bắc (địa bàn hoạt động của trung đoàn).Hai tiếng “xa rồi” tạo cảm giác bâng khuâng xao xuyến. Có lẽ vì “xa rồi” nên nỗi nhớ mới “ chơi vơi” như vậy. Vần “ơi” được kết hợp khéo léo với từ “chơi vơi” như vẽ ra trạng thái cụ thể của nỗi nhớ, nó thấm không gian thời gian, thấm đẫm cảnh vật, bao trùm lên trái tim thi sĩ.
Tiếng gọi tha thiết đầy tiếc nuối và chứa đựng đầy những hoài niệm trong quá khứ huy hoàng. Như một tuyệt bút thiên nhiên về sông Mã, âm vang của câu thơ là khí tiết của con sông chiến trận, quả cảm và dũng mãnh trong độc khúc binh lửa của mình mà tạo nên chất hiệp sĩ của bài thơ :
“Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi
Mường Lát hoa về trong đêm hơi
Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
Heo hút cồn mây súng ngửi trời
Ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống
Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi.”
Chỉ bằng vài nét bút như một họa sĩ tài ba,Quang Dũng đã vẽ nên bức tranh thiên nhiên thật sống động với những địa danh “sông Mã”, “Sài Khao”, “Mường Lát”, “Pha Luông”, “Mường Hịch”, “Mai Châu” đây là những địa danh gắn bó với binh đoàn, là địa bàn hành quân của những người lính Tây Tiến.
Ấn tượng đầu tiên về rừng núi Tây Bắc chắc hẳn là sương: sương muối, sương lạnh, sương mù phủ khắp đồi núi. Cách ngắt nhịp 4/3 làm cho phần nghỉ của câu thơ rơi vào động từ “lấp” và kết thúc ở động từ “mỏi” ta như có cảm giác chính sương đã làm cho đoàn quân mệt mỏi, bị trĩu xuống.
Trong màn sương bao phủ thoang thoảng đâu đó là hương thơm hoa nở “giữa đêm hơi”. Đi qua địa danh Mường Lát vào ban đêm họ như thấy mùi hương hoa theo về, đi trong màn sương dày đặc lạnh buốt mà tưởng như trong một đêm hơi bồng bềnh, huyền ảo. Có lẽ chính sự tưởng tượng và cảm hứng lãng mạn đã tạo nên một chi tiết vô cùng thi vị và nên thơ dành cho người lính Tây Tiến .
Ngoài sương thì dốc và đèo không thể không nhắc đến khi nói về Tây Bắc:
“Dốc lên khúc khủy dốc thăm thẳm
Heo hút cồn mây súng gửi trời..
Ngàn thước lên cao ngàn thước xuống”
Địa hình núi non hiểm trở “dốc lên khúc khuỷu, dốc thăm thẳm” đoạn đường đi cũng chẳng bằng phẳng dễ dàng, có đoạn lên cao gập ghềnh khúc khuỷu, có khi lại “thăm thẳm” như vực sâu chỉ cần một phút lơ đãng người lính có thể bỏ mạng ngay tức khắc. Con dốc cao đến độ “ heo hút cồn mây súng ngửi trời”.
Váy xoè tay phồng phối nút ngực chất tơ siêu hịn mà giá rẻ bất ngờ : 159k
Link mua hàng :https://shp.ee/kt9xu7r
Hai chữ “ngửi trời” được dùng rất hồn nhiên và cũng rất táo bạo, vừa ngộ nghĩnh, vừa có chất tinh nghịch của người lính. Núi cao tưởng chừng chạm mây, mây nổi thành cồn “heo hút”. Người lính trèo lên những ngọn núi cao dường như đang đi trên mây, mũi súng chạm tới đỉnh trời.
Câu thứ ba như bẻ đôi, diễn tả dốc núi vút lên, đổ xuống gần như thẳng đứng, nhìn lên cao chót vót, nhìn xuống sâu thăm thẳm. Đọc câu thứ tư, có thể hình dung cảnh những người lính tạm dừng chân bên một dốc núi, phóng tầm mắt ngang ra xa qua một không gian mịt mùng sương rừng, mưa núi, thấy thấp thoáng những ngôi nhà như đang bồng bềnh trôi giữa biển khơi.
Quang Dũng vận dụng nghệ thuật đối lập một cách tài tình để miêu tả sự dữ dội của núi rừng Tây Bắc “Ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống” những câu thơ sinh động đầy sáng tạo gợi ra trước mắt người đọc khung cảnh cảnh thiên nhiên hùng vĩ, hoang vắng, bí hiểm với đầy rẫy những hiểm nguy.
Quả là một nơi “rừng thiêng nước độc” thế nhưng những khó khăn ấy cũng chẳng thể nào cản bước chân người lính, họ vẫn đi với sự anh dũng kiên cường và trong đôi mắt người lính thì miền Tây Bắc lại là một vùng đất thơ mộng trữ tình và chứa chan tình người:
“ Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi”
Câu thơ được dệt nên bởi những thanh bằng tả cảnh sắc nhẹ nhàng như một cơn gió mát lau khô những giọt mồ hôi đã thấm mệt của các anh anh. Không phải ngẫu nhiên mà tài năng hội họa của Quang Dũng lại được mọi người yêu mến đến vậy.
Nếu trong hội hoạ, hoạ sĩ sự dụng những gam màu nóng quyện lẫn gam màu lạnh để tô điểm cho bức tranh thì ở đây tác giả cũng sử dụng đúng như vậy trong thơ ca của mình từ các thành bằng -trắc. Đọc thơ Quang Dũng ta có cảm giác mình đang thưởng thức một bản hoà âm với những giai điệu trầm bổng. Như nhà thơ Xuân Diệu đã nói : “ Đọc Tây Tiến người ta như nhầm âm nhạc trong miệng.”
Nêu những câu thơ trên hình ảnh người chiến sĩ hoà lẫn vào thiên nhiên một cách mơ hồ thì câu thơ tiếp theo hình ảnh ấy hiện lên thật chân thực, sinh động:
“Anh bạn dãi dầu không bước nữa
Gục lên súng mũ bỏ quên đời”
Đoàn quân đã đi ròng rã nhiều ngày liền họ thật sự đã kiệt sức, lúc này đây “đoàn quân mỏi” cần được nghỉ ngơi để lấy lại sức lực, tinh thần bước tiếp.
Hai tiếng “ anh bạn ” cất lên như một tiếng nấc nghẹn ngào. Hình ảnh “anh bạn dãi dầu không bước nữa” là cách nói giảm, nói tránh của nhà thơ, có những người lính đã hy sinh nơi chiến trường chẳng thể nào bước tiếp cùng với đồng đội.
Tác giả nhắc đến cái chết một cách gián tiếp để tránh gây nỗi đau quá sâu sắc, làm giảm đi ý chí chiến đấu của đoàn quân. Những người lính thật đáng khâm phục họ sẵn sàng hy sinh quên mình cho Tổ quốc, họ trẻ trung ngang tàn và rất yêu đời “gục lên súng mũ bỏ quên đời”.
Cái chết nhẹ tựa lông hồng chẳng thể làm người lính run sợ, tâm hồn họ vẫn bay bổng tinh nghịch xen lẫn sự lãng mạn tài hoa.
Những khổ thơ tiếp theo tác giả gợi nhớ về những kỷ niệm đẹp, sâu nặng của tình quân và dân trong những đêm liên hoan tưng bừng náo nhiệt:
“Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa
Kìa em xiêm áo tự bao giờ
Khèn lên man điệu nàng e ấp
Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ
Người đi Châu Mộc chiều sương ấy
Có thấy hồn lau nẻo bến bờ
Có nhớ dáng người trên độc mộc
Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa”
Sandal cao gót 5cm nữ Erosska kiểu dáng xỏ ngón dây mảnh : 150k (giảm 53% )
Link mua hàng: https://shorten.asia/qPzZj2bE
Binh đoàn Tây Tiến gắn bó với chiến trường suốt nhiều năm trời, có biết bao kỷ niệm hằn sâu trong tâm hồn mỗi con người. Sau những ngày chiến đấu vất vả, gian lao “Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa” những chàng trai cô gái nắm tay nhảy điệu nhạc “e ấp” của dân tộc thiểu số vùng cao.
Vẻ đẹp của con người nơi đây thật lung linh, bí ẩn có chút hoang dại làm say đắm tâm hồn biết bao người lính trẻ hào hoa, lãng tử nơi Hà thành. Cùng với đó là cảnh sông nước Tây Bắc một chiều sương thật lãng mạn nhưng phảng phất nét buồn, như nỗi khắc khoải lo lắng của nhà thơ trước vận mệnh của dân tộc, trước tình hình chiến sự đang đến hồi cam go quyết liệt.
Đoàn binh tiếp tục cuộc hành quân chiến đấu, những người lính được tác giả khắc họa như những tượng dài hiên ngang bất diệt, chân dung họ hiện lên với vẻ đẹp vừa bi tráng lại rất tài hoa, lãng mạn :
“Tây Tiến đoàn binh không mọc tóc
Quân xanh màu lá dữ oai hùm
Mắt trừng gửi mộng qua biên giới
Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm
Rải rác biên cương mồ viễn xứ
Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh
Áo bào thay chiếu, anh về đất
Sông Mã gầm lên khúc độc hành”
Chất bi tráng lẫm liệt được thể hiện với khí thế ngút trời “Tây Tiến đoàn binh không mọc tóc” đây là một hình ảnh dữ dội và hết sức mạnh mẽ của người lính, dù ở trong rừng sâu đối diện với căn bệnh sốt rét hoành hành, da có xanh nhợt đi vì bệnh tật thì chưa bao giờ họ thôi quyết tâm, kiên cường chiến đấu.
Người lính khoác trên mình bộ quân phục màu xanh lá mang theo bao ước mơ, hy vọng vào một tương lai tươi sáng, một đất nước không còn bóng quân thù. “Mắt trừng”, “dữ oai hùm” thể hiện khí thế ngang tàn, mạnh mẽ khiến cho kẻ thù phải khiếp sợ.
Thế nhưng đau xót thay, người lính Tây Tiến cũng có khi bỏ mạng nơi chiến trường “rải rác biên cương mồ viễn xứ”, những nấm mồ vô danh nơi biên giới họ nằm xuống khi tuổi đời còn quá trẻ, bỏ lại cả tương lai, bỏ lại cả mẹ già đang trông ngóng nơi quê hương yêu dấu.
Người lính thật đáng trân trọng, họ hy sinh cho Tổ quốc mà chẳng một phút nao núng sợ hãi “chẳng tiếc đời xanh”. Sự ra đi của họ khiến cho trời đất phải tiếc thương đưa tiễn, dòng sông Mã lại xuất hiện cuối bài như tấm lòng trân trọng của nhà thơ muốn gửi gắm tiễn đưa người lính ở những phút giây cuối đời, những người lính vô danh ấy đã vĩnh viễn nằm lại nơi chiến trường khốc liệt.
Chân dung người lính còn được tác giả miêu tả qua vẻ hào hoa, lãng tử. Họ là những chàng trai thành phố vì nghiệp lớn mà rời bỏ nơi nơi phồn hoa đô thị. Những chàng ấy đang còn tuổi trẻ rạo rực với những mộng tưởng, khát khao yêu đương “gửi mộng qua biên giới”, họ mơ về những cô gái Hà Nội xinh đẹp, dịu dàng như nàng Kiều. Tất cả tạo nên một hình ảnh người lính trẻ trung, yêu đời với những khát khao hạnh phúc mãnh liệt của tuổi trẻ.
Đoạn thơ cuối vang lên mạnh mẽ, quyết liệt như lời khẳng định quyết tâm của đoàn binh, đó cũng là lời thề chung thành với tổ quốc sẵn sàng hy sinh vì độc lập dân tộc :
“Tây Tiến người đi không hẹn ước
Đường lên thăm thẳm một chia phôi
Ai lên Tây Tiến mùa xuân ấy
Hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi.”
Người lính Tây Tiến kiên cường, tự tin thể hiện một tinh thần chiến đấu đầy nhiệt huyết “người đi không hẹn ước”, họ ra đi chẳng hẹn ngày trở lại, đi với khí thế sẵn sàng hy sinh để bảo vệ cho tổ quốc, cho độc lập dân tộc.
Dù biết chặng đường có “thăm thẳm” chia phôi thế nhưng người lính đã thề với đất nước một lời thề sắc son “Hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi”. Tâm hồn người lính dường như đã vượt qua những mơ ước cá nhân tầm thường, giờ đây họ mang trên vai mình trọng trách sứ mệnh vô cùng to lớn: Sẵn sàng chiến đấu hy sinh cho độc lập dân.
Quang Dũng đã đem tượng đài người lính đặt giữa ngàn non ngàn mây,ngàn cây Tây Bắc. Bởi vậy lời thơ như âm u vọng mãi tiếng gọi hoang sơ của núi rừng và mỗi khi nhắc đến một đến đất, tên mường , hồn thơ Quang Dũng lại rộn rã phiêu du nhịp lên tiếng gọi đàn thăm thẳm.
Thời gian trôi đi với bốn mùa luân chuyển con người chỉ tồn tại một lần để rồi mãi mãi lui vào cõi vĩnh hằng. Nhưng những là thơ là nghệ thuật đích thực vẫn còn mãi với thời gian. Chừng nào con người chưa mất đi chức năng của chính mình : “sự rung cảm” thì bài thơ “Tây Tiến’’ của “Quang Dũng” sẽ là bài ca đi cùng năm tháng. Như nhà phê bình Giang Nam đã từng nói:
“Tây Tiến biên cương mở lớp khói
Quân đi lớp lớp động cây rừng
Và bài thơ ấy con người ấy
Sống mãi muôn đời với núi sông.”
Dép cao gót thời trang Erosska mũi vuông gót tròn : 100k
Link hàng: https://shorten.asia/w6eycWXB
Chúc các bạn học tập tốt!
0 Comments